Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.
Màu lục bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất.
Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ
cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn vật xung quanh, các bạn hẳn
thấy tôi đúng.
Màu
xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh
và dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại
được đều nhờ vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu
không có thanh bình muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.
Màu
tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn
màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng
lắng nghe và tùng phục.
Màu
vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi
mới mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt
trăng vàng, các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế
giới. Vắng tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.
Đến
lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một
màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan
trọng nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi
tôi nhuộm bầu trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi
khiến không còn ai nhớ đến các bạn nữa.
Màu
chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem
nào. Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ
trở nên hời hợt, thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh
tế. Ai cũng cần tôi để có được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác
biệt. Tôi hữu dụng cho lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.
Đến
lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là
“SẾP”. Ta là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là
lửa. Ta là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu
ta, địa cầu sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.
Và
rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng
thật sự. Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt
đến, tiếp theo ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến
chúng phải sát cánh lại để che chở cho nhau.
Mưa
nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi
màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc
nhất và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.
Các
màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau.
Mưa khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi
bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng tỏ các bạn đã chung
sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa giải.